1 – Bài thơ của Phan Vũ viết vào tháng chạp năm 1972, khi cuộc chiến tranh Mỹ – Việt đang trong giai đoạn cuối, khi sự khốc liệt và chịu đựng trên khắp xứ sở như đã đến mức tột cùng. Huỷ diệt có thể dẫn đến sớm kết thúc cuộc chiến. Bài học về hai thành phố Nhật Bản vẫn còn. Có lẽ trong quyết định rải thảm Hà Nội bằng pháo đài bay B52 có mối liên hệ này.
Hà Nội mùa thu (Phan Thị Thanh Nhàn)
Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối
Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động
Đường phố vẫn đông người qua lại
Dạo trên đường ríu rít bên nhau
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh
Những công trường xưởng máy lò hơi
Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường
Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.
Thơ về mùa thu Hà Nội dịu dàng, lãng mạn
Hà Nội mùa thu có hương hoa sữa nồng nàn, có hàng cây đổ lá vàng, có cơn gió lạnh se se, có gánh hàng rong chứa đầy những thức quà dân dã… Song, trong mỗi vần thơ hay về Hà Nội và mùa thu, chúng ta còn thấy cái tình, thấy được nỗi nhớ, kỷ niệm được gửi gắm qua từng câu chữ.
Rủ nhau chơi khắp Long Thành (Ca dao)
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai.
Hàng Buồm, Hàng Thiếc, Hàng Bài, Hàng Khay
Hàng Lờ, Hàng Cót, Hàng Mây, Hàng Đàn
Hàng Mã, Hàng Mắm, Hàng Than, Hàng Đồng
Hàng Hòm, Hàng Đậu, Hàng Bông, Hàng Bè
Hàng Vôi, Hàng Giấy, Hàng The, Hàng Gà
Trải xem phường phố thật là cũng xinh
Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ
Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.
Hồ Tây Chiều Đông (Nguyễn Đình Huân)
Anh về đây Hà Nội một chiều đông
Chiều Hồ Tây với mênh mông nỗi nhớ
Đông đã về lăn tăn con sóng nhỏ
Người bên người mặc cho gió bấc lay
Anh nhớ em anh muốn nắm bàn tay
Trao em nụ hôn ngất ngây nồng ấm
Từng cặp tình nhân dìu nhau đi chầm chậm
Gió bấc run người có thấm gì đâu
Em nhớ không những ngày ấy bên nhau
Đường Thanh Niên mối tình đầu ta ngỏ
Chiều mùa đông nụ hôn trao trong gió
Cháy bập bùng trái tim đỏ yêu thương
Giờ đây cô đơn đi dọc con đường
Tìm Cúc Chi để nhớ hương ngày ấy
Hoa Cúc Chi vẫn thân thương như vậy
Chiều Hồ Tây lời thầm thì con sóng
Anh về đây một mình anh một bóng
Tìm em hoài mà anh chẳng thấy em.
Hà Nội 36 phố phường (Nguyễn Bính)
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:
Không nên qua đấy, nên qua đấy,
Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!
Yêu có ông Trời khóa được chân!
Đến một chiều kia, đến một chiều
Lòng chàng đã dứt một tơ vương.
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…
Em là mùa thu Hà Nội (Nguyễn Đình Huân)
Không biết bây giờ em còn nhớ anh không
Sau bao năm em ra đi bỏ anh ở lại
Để cho lòng anh cô đơn trống trải
Những tháng ngày sống thiếu vắng em yêu
Em còn nhớ không, ngày xưa những buổi chiều
Hà Nội mùa thu, ta bên nhau trong gió
Nắm tay anh em thì thầm nói nhỏ
Đừng có mùa hè nắng nóng oi bức
Con tim em không bao giờ bứt rứt
Khi mùa hè chúng ta phải chia tay
Và hai đứa mình yêu nhau tha thiết
Nụ hôn đầu sao ngọt ngào da diết
Em ra đi mang theo mùa thu Hà Nội
Trong lòng anh chỉ còn bóng tối
Khoảng trống trong anh chính là em
Em cùng anh đang đi trong giấc mộng
Hà Nội mùa thu trời cao lồng lộng
Và trong mơ ta vẫn nắm tay nhau.
Mỗi người sẽ có cách thể hiện tình cảm với Thủ đô theo những cách khác nhau. Các thi nhân cũng vậy, Hà Nội luôn là cảm hứng giúp họ viết lên những bài thơ hay đầy cảm xúc về Hà Nội.
Đừng quên theo dõi VOH Sống đẹp để cập nhật liên tục những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất.
(VOH) - Tháng 8 thu về, thiên nhiên cũng chuyển mình nhanh chóng. Có lẽ vì vậy mà lòng người cũng rạo rực, nên thơ. Hòa chung không khí ấy, hãy cùng nhau thưởng những bài thơ tháng 8 lãng mạn, thi vị.
Sắc thu bao trùm cả không gian, gió thu mang hồn thu vào tận đáy lòng người thi nhân. Phải chăng vì sắc trời tháng 8 ngả vàng, làm lòng người nghệ sĩ xao xuyến nên mỗi một vần thơ tháng 8 đều đan xen chút gì đó trầm lắng lại tha thiết.
Trưa về nghiêng nghiêng nắng đổ
Tháng tám về dắt cơn mưa bất chợt
Ngõ phố bỗng dưng thành mương máng ao hồ.
Cái nắng mải đâu quên cả cất đồ
Bộ cánh mây đẹp thế, giờ bơ phờ ủ rũ
Đàn giời nổi hứng lại ca giai khúc cũ
Xoè cánh chở che lũ con khỏi ướt
Len lén nép mình dưới cánh ty gôn.
Hạ ngoảnh mặt, hương sen gầy guộc nhớ
Hoa cúc vườn ai bồng sắc vàng mê
Nồng nàn ngọc lan giong gió tràn về
Xao xuyến cả lồng tim, ngực thu thổn thức.
Ướt nhẹ vai em ,sương rơi xuống
Dệt thảm vàng nâng bước chân em
Thoang thoảng đâu đây hương cốm mới
Cúc ,đỏ ,trắng vàng tỏa hương bay
Ngọt ngào như sương sớm ban mai.
Em xuống thuyền sang bến Anh thương.
Người ta thường nói mùa xuân là mùa yêu thương nhưng ít người biết rằng mùa thu mới là thời điểm nồng cháy nhất của tình yêu. Bởi sự im ắng và chậm rãi của mùa thu thôi thúc chúng ta nương tựa vào nhau, trao nhau những niềm yêu đang cất giữ.
Cũng chính bởi sắc trời ảm đạm làm lòng người phiền muộn, muốn nỗ lực pha thêm một gam màu tươi sáng. Bởi thế, những vần thơ ngập tràn yêu thương vào giữa tháng 8 đã ra đời.
Tác giả: Quách Tỉnh Xuân Trường
Tháng tám về gửi nỗi nhớ chênh chao
Mùa thu đến thả hồn vào cõi mộng
Môi son cũ ta tìm sao chẳng giống
Nắng trải vàng trên mỗi bước chân qua
Tháng tám về hương hoa sữa bay xa
Len vào tóc quấn theo tà áo trắng
Con phố cũ có một người thầm lặng
Thoảng ngỡ ngàng trước cảnh vật đổi thay
Tháng tám về tay muốn nắm bàn tay
Của người bạn đã lâu ngày không gặp
Kể câu chuyện những ngày rong chơi khắp
Kiếp phong trần đủ sướng khổ buồn vui
Tháng tám về tháng tám những mùa vui
Cả đất nước đón chào thu cách mạng
Trong tăm tối tìm ra con đường sáng
Quên thân mình làm rạng rỡ non sông
Tháng tám về em còn nhớ anh không
Hay giận dỗi chút hiểu lầm hôm ấy
Chuyện nhỏ bé xin em đừng như vậy
Tháng tám về… rồi tháng tám lại đi
Lại đi nữa lại xuân thì thêm tuổi
Thêm tuổi mới tình xanh còn vời vợi
Vời vợi lòng khi tháng tám mùa thu.
Mắt chạm buồn, đôi lúc nghịch hồn nhiên
Vác chữ tình, hạnh phúc ngỡ phiêu linh
Như khúc hát giữa đời - luôn với những miền xa
Bởi tháng tám - em của thu vàng lá
Với bao lần vấp ngã mà tim vẫn dại yêu
Em vẫn ngồi, khẽ chạm cánh buồn trôi
Giống như em mặc áo mới mượt mà
Hôn nồng nàn lên đôi má mùa thu.
Chiều mây trôi lơ lững ở nơi đâu
Để vạt nắng trên cỏ mềm lấp lánh
Nghe liễu hát mặt hồ xanh phẳng lặng
Lá rơi vàng níu những bước chân đi.
Tháng tám về tha thiết nói điều chi
Mà trăng sáng giữa trời xanh bối rối
Khi hơi lạnh mùa thu vừa mới tới
Đã vội vàng mơ đến những bàn tay.
Chiếc áo mùa thu có cánh chim bay
Cứ mê mải đắm chìm trong hương sắc
Hoa cúc vàng, hoa sữa trắng tinh khôi.
Tháng tám dịu dàng ngơ ngẩn sương rơi
Trong đôi mắt mùa thu xanh thơ mộng
Vương mái tóc mùa thu dài vàng óng
Cứ rung lên những nhịp đập êm đềm.
Tháng tám về sấu chín đợi chờ em
Anh không muốn một mình giơ tay hái
Em có thấy tiếng mùa thu đang nói
Tiếng tình yêu tháng tám gọi nhau về...
Tháng tám mưa về vạt nắng bỗng chông chênh
Cơn gió nhẹ nghiêng trên hàng cây tán lá
Góc phố xô bồ, dòng người đi vội vã
Năm tháng thăng trầm qua những phút yêu xa
Tháng tám về, chẳng hò hẹn cùng em
Chẳng sánh vai nhau qua những ngày nhạt nắng
Để thấy tim mình bình yên phẳng lặng
Theo áng mây trời chuyển mình bước sang thu
Cánh phượng rơi hanh hao mùa hạ cũ
Anh nhớ em đến biết mấy cho vừa
Nhớ con suối đá, nhớ bụi vừng ven sông
Tháng tám về, em có nhớ biển không?
Mùi gió vẫn thơm và con thuyền vẫn đó
Lắng tiếng sóng nơi con tim mình bé nhỏ
Anh muốn về nơi ấy dẫu chỉ để hoài mong
Tháng tám về rồi, anh mãi cứ ngóng trông
Cơn mơ chưa qua, nỗi buồn đã hằn lên khóe mắt
Tình yêu trong anh chưa bao giờ vụt tắt
Vẫn khắc khoải đợi chờ từng phút được bên em
Rồi tựa vai nhau đếm các vì sao đêm
Cùng sẻ chia nhau những điều dù nhỏ nhất
Anh ở bên em với tình yêu chân thật
Anh dắt em về những rung động buổi đầu tiên.
Tháng tám này năm trước bén duyên tơ
Anh nguyện hứa sẽ chờ em trở lại
Cùng sánh bước nồng nàn ân nghĩa trải
Trọn câu thề mê mải đắm men say
Tháng tám ơi! Hẹn ước bữa sum vầy
Nhưng ngóng mãi đắng cay hoài đeo bám
Ta đất khách nỗi sầu dâng tâm khảm
Chàng quê nhà còn đảm việc non sông
Tháng tám nay trọng trách vẫn gánh gồng
Đành nín lặng qua mùa đông tính tiếp
Bởi trung hiếu bên mình là cái nghiệp
Tháng tám nè chớ hờ hững tình tôi
Hãy đợi nhé vun bồi trao hương ái
Ngày hạnh phúc không xa đâu đừng ngại
Đến xuân sang sẽ nở trái ngọt lành.
Tạm biết cái nắng nóng oi bức của mùa hè và những cơn mưa bất chợt mùa thu. Tháng 8 vừa khéo với những cơn gió nhè nhẹ đu đưa, tán lá vàng rơi xào xạc. Đây là lúc chúng ta nên hòa mình với khung cảnh lãng mạn và nên thơ, thả hồn vào những vần thơ chào tháng 8 xinh đẹp.
Tháng Tám về làm rộn rã những tim yêu!
Anh định chôn lòng mặc thu nèo trước cửa.
Bởi anh biết thu về là tim em chia nửa
Nửa cho anh, nửa lơ lửng lưng trời!
Tháng Tám về lá sửa soạn áo thôi!
Gói ghém sắc xanh gửi đất trời sắc đỏ
Ngõ nhỏ dùng dằng tà áo dài cuối phố
Xa xăm lòng nức nở nỗi xa xăm...
Tháng Tám về thổn thức phận long đong!
Một khung trời trong veo tưởng chừng không có đáy.
Một vầng trăng hanh hao đủ làm người yếu lòng trốn chạy.
Bởi soi bên nào cũng thấy khuyết hao!
Tháng Tám về tự hỏi phải làm sao?
Để tổng của mùa thu và giấc mơ không đổi
Nó tựa hồ ánh mắt anh gặp em lần đầu... bối rối!
E thẹn nhìn dầu lồng ngực đã vỡ tung...!
Tháng tám về gánh theo nửa mùa thu
Còn một nửa vắt ngang trời cuối hạ
Hình như bông "Giành Giành " còn để giành mãi phần anh.
Tháng tám trong vườn hoa lá đến mong manh!
Sương e lệ ngắm mình qua gương nắng
Mới tinh mơ bọn sẻ con bắng nhắng
Sợ chạm vào hương hoa sữa ngàn năm.
Tháng Tám nhón chân sợ trăm năm tình động
Mây đếm tuổi nhắc mình lúng túng
Nhốt mùa thu bằng nỗi nhờ thầm thì
Tháng tám mong manh thơ không dám gửi đi.
Tay vụng về biết cất đâu lóng ngóng
Biết lấy gì để chuộc lỗi với mùa thu
Tháng tám về em còn nhớ không em
Heo may chở những tháng ngày yêu dấu
Cánh bướm vàng mượn bờ vai neo đậu
Cô bé nào ngước mắt trộm nhìn sang.
Tháng tám về tà áo trắng ngỡ ngàng
Hương cốm mới vương tóc ai tung gió
Lá trải vàng nơi con đường mình có
Những hẹn hò say đắm mắt môi ai.
Tháng tám về buông những tiếng thở dài
Hồng xác pháo vương bước chân gái nhỏ
Em hỡi em có nghe trong tiếng gió
Tim chết rồi mắt ướt lệ nhòa mi.
Để một mai khi bóng chiều bảng lảng
Nhớ nhau nhiều mở kí ức ra xem.
Tháng tám về em còn nhớ không em...
Tháng bảy lặng vẫn mùa mưa chưa dứt
Hẹn vầng trăng gọi tháng tám bên hè
Lộc vừng trút thảm hoa tàn đỏ rực
Thu bất ngờ xanh vòm lá nghiêng che.
Mùa lặng lẽ gieo mình trong cỏ rối
Nắng thủy tinh hôn khẽ nụ hoa vàng
Hoàng hôn tím phía chân trời vội vã
Tóc mây bồng theo ngọn gió lang thang.
Giọt cà phê đắng đót chạm môi buồn
Thảng thốt nhớ một chiều thu xưa cũ
Có hai người ướt đẫm dưới mưa tuôn.
Người có biết thu về cùng tháng tám
Có nhớ không hương cốm mọng đợi chờ
Bồi hồi lắm nghe bước đời mải miết
Giọt đàn nào rơi chạm những trang thơ.
Tay bấm đốt mấy mùa trăng chìm nổi
Níu hương thầm ủ nỗi nhớ xanh rêu
Câu hát cũ “lá khởi vàng chưa nhỉ “
Giọt ngâu trầm khẽ gọi một lời yêu.
Mây có về nơi chốn cũ... vườn xưa
Để nghe tiếng chim ca, thấy gió lùa ô cửa
Tháng bảy trốn rồi, chẳng chần chừ thêm được nữa
Cánh sen tàn héo úa... vệt thời gian.
Mưa cũng về, thì thầm chuyện Chức - Lang
Kể ta nghe tình yêu lỡ nhịp cầu Ô Thước
Duyên nợ trần gian mấy ai đâu mà đo đếm được?
Chậm chuyến đò chiều, hồng nhan bước sang sông...
Tháng tám về có chở nặng chờ mong?...